Diệu Hạnh Giao Trinh
chuyển ngữ
Từ nhỏ, Thiện Tài
là đứa trẻ không cha không mẹ, sống rất khổ sở, phải gánh nước đi
bán mà sống. Cậu nghèo thật nghèo, nghèo đến nỗi không có lấy một
cái thùng, mà phải lấy da trâu mỏng lót kín hai cái giỏ tre để đựng
nước mà gánh.
Một hôm, Thiện
Tài đến bờ giếng múc nước, bỗng nhiên nghe tiếng kêu ồm ồm :
- Thiện Tài ! Bớ
Thiện Tài !
Thiện Tài nhìn
sang bên trái không thấy ai, nhìn sang bên phải cũng chẳng có bóng
người. Cậu tưởng mình nghe lầm bèn gánh giỏ tre bỏ đi, nhưng không
ngờ tiếng kêu lại vang lên nữa :
- Bớ Thiện Tài,
tôi đang ở trong giếng đây ! Cứu tôi với, tôi sẽ báo đáp cho cậu
xứng đáng !
Thiện Tài là một
đứa trẻ rất tốt bụng, nghe nói ở dưới giếng có người đang cần cậu
cứu thì nhảy ùm xuống nước. Cậu mở to mắt nhìn quanh, trong ánh sáng
lung linh dưới đáy giếng cậu thấy có một khoảng trống rộng rãi nhưng
chả thấy ai cả. Cậu mò bên trái, mò bên phải, giữa hai khe đá mới mò
thấy một chiếc bình nhỏ bèn vớt lên, vặn nắp bình nhưng vặn hoài
không ra, lắc thật mạnh thì không nghe gì cả, thì ra đó là một chiếc
bình không. Cậu đập mạnh cho bể, "xoảng" một tiếng, từ trong bình
bay ra một cụm mây đen như mực, cụm mây kết lại thành một người to
lớn vạm vỡ, toàn thân đen như lọ nồi, nhẩy ra trước mặt Thiện Tài
nói lớn :
- Cậu đã cứu tôi
ra khỏi bình !
Thiện Tài gật đầu
:
- Đúng rồi.
Người ấy vội quỳ
xuống đất, hướng Thiện Tài mà lạy ba lạy. Thiện Tài vội ngăn lại :
- Đừng lạy ! Đừng
lạy ! Ông là ai ?
Hắc khổng lồ nói
:
- Tôi là hắc xà
tinh ! Năm trăm năm về trước, Quan Âm Bồ Tát nhốt tôi trong bình và
liệng bình xuống biển Liên Hoa. Ai ngờ biển Liên Hoa thông với đáy
giếng này, nên sóng nước đã đẩy cái bình đến đây.
- Vậy sao, thôi
ông hãy đi đi ! Tôi đi gánh nước đây !
Thiện Tài nói
xong bèn đặt đòn gánh lên vai toan bỏ đi.
- Chờ một chút !
Thiện Tài ngoảnh
đầu lại nhìn, thấy xà tinh lè cái lưỡi đỏ như máu ra như muốn ăn
tươi nuốt sống cậu. Thiện Tài giật mình sợ hãi :
- Ông muốn gì ?
Xà tinh đáp :
- Ta bị nhốt
trong bình suốt 500 năm không ăn không uống, bây giờ đói muốn chết
đây ! Mi đã làm ơn thì làm ơn cho trót, hãy để cho ta ăn thịt mi đi
!
Thiện Tài thu hết
can đảm đáp :
- Hồi nãy ông nói
ông sẽ báo đáp cho tôi xứng đáng, tại sao đã không giữ lời còn muốn
ăn thịt tôi ?
Xà tinh nói một
cách đắc ý :
- Mi phải biết "lấy
oán báo ơn" là cách đền ơn hay nhất.
Thiện Tài phẫn nộ
nói :
- Nói bậy, thiên
hạ đâu có cái loại lý lẽ gì kỳ cục vậy !
Xà tinh ngước mặt
lên trời cười ha hả. Tiếng cười của hắn làm cho cuồng phong nổi lên,
gió thổi cây đổ nhà sập, thổi luôn Thiện Tài ngã nhào xuống đất
khiến cậu sợ hãi tê điếng cả người. Xà tinh trợn trừng mắt, há miệng
thật to, tiến từng bước, từng bước đến gần Thiện Tài nói :
- Đói thì muốn ăn
thịt người là một lẽ phải, hiểu chưa ? Mi sắp sửa chết rồi, còn gì
nói nữa không ?
Thiện Tài từ dưới
đất lồm cồm bò dậy, lại thu hết can đảm mà nói :
- Chết thì phải
chết cho chính đáng, ăn cũng phải ăn cho có lý. Ta phải đi tìm người
làm trọng tài phân xử lý của ai đúng.
Xà tinh nghĩ : "Trước
sau gì ta cũng ăn thịt mi, muốn phân xử thì phân xử !". Thế là hai
người cùng đi tìm người phân xử.
Hai người đi vòng
qua một lối rẽ, vượt qua một con đường núi, đi hoài đi mãi, đột
nhiên, từ dưới chân núi vọng lên tiếng cãi cọ. Thiện Tài chạy xuống
dốc núi nhìn, thì ra có một ông lão đứng dưới một gốc cây, tay cầm
rìu, dáng vẻ giận dữ. Thiện Tài chạy đến hỏi :
- Thưa cụ, cụ
đang làm gì thế ?
- Cây không ra
quả nữa thì chặt phứt đi làm củi đốt lửa chứ để làm gì !
Thiện Tài nhìn
xung quanh, chỉ thấy có mỗi một mình ông lão, bèn hỏi :
- Thưa cụ, hồi
nãy cụ cãi lộn với ai vậy ?
Ông lão đáp :
- Ta muốn đốn cây
mà cây không cho ta đốn, nên ta cãi lộn với cây.
Cây ăn quả đột
nhiên nói :
- Lúc tôi còn trẻ,
tôi cho quả đầy cây, quả vừa thơm vừa ngọt, ông ta ăn không hết còn
đem bán lấy được bộn tiền. Bây giờ ông ta chê tôi già, không ra quả
nhiều nữa nên đòi đốn tôi đi, cậu nghĩ xem lý lẽ gì lạ vậy ?
Ông lão nói :
- Cây do ta trồng,
ta muốn đốn thì đốn, đó mới chính là lẽ phải !
Cây ăn quả không
đồng ý, trả lời :
- Đó là ông lấy
oán báo ân !
- Lấy oán báo ân
thì đã sao, ta cứ đốn !
Ông lão nói xong
vung rìu lên, "ầm" một tiếng, cây ăn quả bị đốn ngã xuống đất. Xà
tinh thấy thế vui quá cười lên ha hả, nói với Thiện Tài :
- Mi nghe thấy
chưa ? Lấy oán báo ân mới là lẽ phải, bây giờ mi chịu thua rồi chứ ?
Thiện Tài vội
vàng nói :
- Khoan hẵn,
khoan hẵn, người thì nói có lý, người thì nói vô lý, có lý hay vô lý
đều chưa rõ rệt, chúng ta phải tìm một người khác phân xử.
Xà tinh nói :
- Dù sao mi cũng
không thoát khỏi tay ta, muốn kiếm người phân xử nữa thì cứ kiếm !
Thế là hai người
lại đi tiếp. Hai người ra khỏi rừng cây ăn trái, đi hoài, đi mãi, đi
tới một bờ sông nhỏ, thấy một con ếch xanh rất lớn nổi trên mặt nước,
miệng kêu "oa, oa". Thiện Tài vội vàng chạy đến bờ sông, kể lại mọi
sự cho ếch nghe, nhờ ếch phân xử xem đâu là lẽ phải.
Con ếch nghe xong,
"bịch" một tiếng nhảy lên bờ, nhìn hắc khổng lồ đứng sau lưng Thiện
Tài rồi ra sức mà kêu to :
- Bớ Xà tinh ! Ăn
hiền gặp lành, ăn ác gặp ác, nếu còn làm ác, họa giáng lên đầu !
Xà tinh nghe vậy
giận đùng đùng lòi cả hai con mắt ra ngoài, gầm lên rằng :
- Con ếch nhỏ mọn
kia, đừng có nói bậy ! Mi tài giỏi bao nhiêu mà dám dạy đời ta ? Coi
chừng ta ăn thịt mi trước bây giờ !
Thiện Tài vội
vàng chen vào giữa ngăn lại :
- Đừng ! Đừng !
Đừng giận cá chém thớt rồi đòi ăn thịt ếch !
Xà tinh đẩy Thiện
Tài ra, tiến lại phía con ếch một cách hung tợn. Con ếch bay lên
trời rồi "bõm" một tiếng, lặn xuống đáy sông mất hút. Xà tinh không
bắt được con ếch thì giận dữ vô cùng, trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu như
máu, mở miệng toác hoác bầy răng nanh ra, cười gằn :
- Thiện Tài ơi,
mi còn nói gì nữa thì nói đi, để ta ăn thịt mi cho rồi !
Thiện Tài sợ quá
vội vắt giò lên cổ mà chạy trốn. Thiện Tài chạy, Xà tinh đuổi, thấy
như sắp bắt kịp rồi. Nào ngờ không biết từ đâu xuất hiện ra một cô
gái nhỏ xông ra che chở cho Thiện Tài. Thiện Tài thấy cô, vội vàng
đem mọi sự kể lại nhờ cô phân xử. Cô gái nhìn Xà tinh từ đầu tới
chân rồi lắc đầu nói :
- Tôi không tin.
Một cậu bé con như thế làm gì cứu nổi một vị khổng lồ như ông từ
giếng lên ?
Xà tinh vội vàng
biện hộ :
- Thật mà, thật
mà ! Năm trăm năm trước Quan Âm Bồ Tát trách tôi tàn hại sinh linh,
vi phạm quy luật của Phật nên nhốt tôi trong một cái bình nhỏ.
Cô gái cười vang
:
- Tính ác của
ngươi không chừa, bộ không sợ Quan Âm Bồ Tát phạt ngươi một lần nữa
hay sao ?
Xà tinh lắc đầu :
- Quan Âm Bồ Tát
ở tận Nam Hải Phổ Đà xa lắc, làm sao biết được mà phạt !
Cô gái lấy một
chiếc bình nhỏ ra, để trong lòng bàn tay. Xà tinh nhìn thấy giật
mình kinh hoàng :
- Á ! Tịnh bình !
Đột nhiên, cả vạn
tia sáng bắn ra, từng áng, từng áng mây lành kết lại, cô gái nhỏ
biến thành Quan Âm Bồ Tát. Xà tinh thấy tình thế không ổn bèn vội
vàng biến thành một cụm mây đen bay lên không trung mà trốn. Ngài
Quan Âm đưa tay lên, tịnh bình bèn cưỡi một áng mây ngũ sắc bay lên
đuổi theo. Mây đen chạy, mây ngũ sắc đuổi, đấu pháp với nhau trong
không trung tưng bừng. Từ từ, mây đen chống đỡ không lại, biến thành
một làn khói xanh, phất phơ phất phới chui vào trong tịnh bình.
Ngài Quan Âm thâu
tịnh bình về, nói với Thiện Tài rằng :
- Tuy con là
người hiền lành nhưng coi bộ con không biết phân biệt người thiện
với người ác, thôi con hãy theo ta về núi Phổ Đà mà tu tập nhé.
Thiện Tài mừng
khấp khởi, quỳ xuống đất liên tục dập đầu bái tạ…. và từ đó trở
thành Thiện Tài đồng tử.
Ngài Quan Âm trở
về Phổ Đà Sơn nhốt hắc xà tinh đưới một tảng núi đá ở Tây thiên. Con
ếch xanh thấy vậy bèn nhảy "phóc, phóc" đến gần xà tinh kêu "oa, oa"
để thử tâm xà tinh.
Cho đến nay xà
tinh vẫn còn bị giam ở dưới chân núi đá, chỉ còn có thể nghểnh dài
cổ ra, nhìn con ếch xanh ngóc đầu ưỡn ngực một cách hằn học nhưng
không dám làm điều chi xằng bậy.
Về sau có người
khắc một chữ "tâm" thật lớn trên tảng đá ở đằng trước đầu rắn, đó
chính là "Tâm tự thạch", ý nghĩa là "tâm Phật, tâm rắn, thiện ác
phân minh".